Có hai người ở một bộ tộc da đỏ trong rừng sâu một lần rủ nhau đến chơi chỗ người văn minh.
Người da đỏ, nhờ có cơ địa trời phú, vốn là loại người hay đánh rắm nhất thế giới. Lúc đang ngồi ở trong một cái quán đông người, bỗng họ buồn đánh rắm quá. Thấy nhạc đang bật ầm ĩ váng cả tai, nên họ yên trí lớn cứ thế nổ thoải mái, không quên nổ những phát to vào đúng những nhịp trống cái.
Nổ thoải mái xong, trong lòng đang tột cùng khoan khoái, họ mới chợt nhớ ra mình đang nghe iPod.
Chúng ta, ấy, tớ, ấy kia... có ai không từng đánh rắm không?
Không, không, và không! Tuyệt đối chẳng có ai, không có ai không đánh rắm cả! Làm gì có ai không đánh rắm?!!
Vì Ông Trời đã sinh ra chúng ta là giống hoành tráng biết đánh rắm.
Còn chưa biết nói, chúng ta đã đánh rắm rất thành thạo rồi! Thậm chí khi đó, rắm, một cách xứng đáng hoàn toàn có thể coi là một phương tiện giao tiếp!
Thế thì sao chúng ta lại cười hai người da đỏ?
Cười, về bản chất, không phải vì chuyện người biết đánh rắm, mà vì hai người này đã đánh rắm không đúng chỗ.
Chỉ có thế thôi. Và cũng chỉ hoàn toàn là vô tình!
Nếu nhận thức được ngay từ đầu là nhạc đang bật ầm ĩ váng cả tai là nhạc iPod, thì họ đã không yên trí lớn cứ thế nổ thoải mái, không quên nổ những phát to vào đúng những nhịp trống cái.
Còn nổ nín nhịn, nổ kìm nén, âm thầm nổ, nổ vào bô, nổ trong chăn, thì ai chả có lúc nổ?
Vậy thì, hence, cho nên, therefore, bởi thế, thus, so, chúng ta không nhất thiết, hoàn toàn không nhất thiết phải, nâng tầm tư tưởng lên thành những cái gì gì kiểu như:
Họa hổ họa bì nan họa cốt. Người đánh rắm là người không tốt!November 11, 2010 - Hà Nội một ngày mùa thu nắng hanh
Big Bang With Silencer
(Đang ngồi họp, viết vội)